CÔNG AN QUẬN TÂN BÌNH DÙNG VŨ LỰC TRẤN ÁP NGƯỜI DÂN

Sự bất tôn trong và chà đạp lên quyền con người thể hiện rõ trong từng đợt đàn áp, bố ráp của chính quyền khi có phái đoàn nước ngoài đến thăm hoặc các buổi hội thảo về nhân quyền được tổ chức  tại Việt Nam. Điều này chứng tỏ một điều là sự bất lực của nhà cầm quyền không được lòng  dân nên  dùng vũ lực để trấn áp các tiếng nói đối kháng.  
Công an viên Võ Thanh Sơn là người đeo chiếc đồng hồ.

Công an viên Võ Thanh Sơn là người đeo chiếc đồng hồ.

Defend The Defenders | 6/9/2014
Huỳnh Phương Ngọc

“Tự do cư trú là một trong những quyền cơ bản của công dân được ghi nhận ngay từ Hiến pháp đầu tiên năm 1946 và đến nay, quyền cơ bản đó vẫn tiếp tục được khẳng định tại Điều 28 Hiến pháp năm 1959, Điều 71 Hiến pháp năm 1980, Điều 68 Hiến pháp năm 1992, Điều 68 Hiến pháp sửa đổi bổ sung năm 2001; trong Bộ luật Dân sự và các văn bản quy phạm pháp luật khác”. – theo Wikipedia

Chúng tôi – những con người có đầy đủ tư cách pháp nhân và quyền cơ bản của một công dân đang sinh sống trên một đất nước đã tuyên bố độc lập gần 40 năm với một hệ thống Pháp Luật quy mô và nhiều không đếm xuể . Nhưng với lý do Cư trú nên bị công an Quận tân Bình dùng vũ lực trấn áp gây nên nhiều chấn thương về tinh thần và thể xác trong những ngày nay.

Sáng ngày 5/9 tôi mở cửa nhà tại số 305/16 Trường Chinh đi làm và bị cảnh sát khu vực phường 14 Tân Bình – TpHCM ập đến đòi kiểm tra nhân khẩu một cách hung hăn và xất láo. Họ  mang theo một đoàn chừng 50 người gồm cả công an sắc phục, dân quân tự vệ với dùi cui và cả an ninh thường phục. Trong chừng 30 phút nói lý lẽ . Tôi biết rằng Hiếu đã hoàn tất các thủ tục làm tạm trú cho mọi người nhưng với nhiều lý do, cơ quan công quyền không  xác nhận cho chúng tôi . Ngay sau khi tranh luận về sự việc chúng tôi gồm tôi, vợ chồng Huỳnh Trọng Hiếu cùng con trai nhỏ 8 tháng tuổi, cô Trần thị Thu Nguyệt, đã bị công an bao vây,  dùng vũ lực trấn áp đánh ngã khụy Hiếu và khiêng chúng tôi lên nhiều xe  khác nhau trong tình cảnh bị  bịt mồm, bóp cổ , siết cổ . Chúng tôi có cả em bé 8 tháng tuổi nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh xô đẩy và té khỏi tay ôm của mẹ và bị người lạ mặt ẵm đi tách khỏi mẹ.

Cũng xin nhắt thêm – từ ngày 1-4/9 ngôi nhà nơi chúng tôi cư trú luôn có chừng 4-5 nhân viên an ninh thường phục canh giữ 24/24, mọi sự di chuyển của chúng tôi đều bị theo dõi , giám sát liên tục.

Tôi và Nguyễn Thị Ánh Ngân là hai thành viên của Hội Phụ Nữ Nhân Quyền được thong báo tham dự buổi hội thảo về UPR tổ chức tại nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn vào sáng ngày 5/9 này, chúng tôi chuẩn bị do ngày hôm nay với mục đích mở mang kiến thức và trực tiếp đưa ra các ý kiến của mình về vấn đề đàn áp quyền công dân,  sự vi phạm trắng trợn của nhà cầm quyền   trong thời gian gần đây và chính chúng tôi là những nạn nhân.

Không một nổ lực để kháng cự với một lực lượng hung hậu có vũ khí từ phía công an Quận Tân Bình và dân quân, chúng tôi đều bị bắt về phường theo cách thức khiêng lên xe, bị bịt miệng không cho lên tiếng, đánh đá gây chấn thương và vứt lên xe như những tội phạm nguy hiểm đang bị truy lùng gắt gao nay đã bị bắt giữ.

Họ đưa chúng tôi  đến đồn công an Phường 14  sau một hồi họ không cho em bé gặp mẹ và có thái độ hành hung và ngược đãi trẻ con, chúng tôi ngặn đắng nhưng không làm gì được khi lực lượng họ quá đông, sau đó  chúng tôi bị tách ra , mọi người bị đưa đi đâu tôi không rõ.

Khoảng 3h đồng hồ trôi qua họ cho tôi di chuyển bằng Taxi để tránh ánh nhìn của mọi người dân xung quanh đến  Công Anh Quận Tân Bình, ở đây tôi biết rằng mọi người đã bị áp tải về đây có cả cô Nguyệt người cùng ở và bạn Bùi Thị Nhung cùng bắt đi trong cảnh đang mặc đồ ngủ.

Đến đây tôi bị nhốt riêng và họ thay phiên nhau ra vào và canh giữ, Nhân viên Võ Thanh Sơn là người làm việc chính với tôi với các lời quát mắng xỉ vả. họ buông lời thoái mạ, tục tiểu tôi nhắm mắt và im lặng mặc kệ những lời xấu xa ấy. Tôi biết rằng họ đang làm việc theo mệnh lênh theo chỉ thị.

Trong lúc làm việc họ chĩa máy quay liên tục vào mặt tôi, tuy không hỏi tôi về gì nhưng họ cứ la hét, quát mắng to tiếng và đập bàn liên tuc làm tôi rất mệt mõi.

Tôi biết mọi lời nói của mình đều không có giá trị lúc này. Họ chà đạp lên pháp luật, coi mạng người như cỏ rác. Vi phạm trắng trợn luật cư trú, họ làm trái pháp luật mọi đàng thế nhưng sự lên tiếng của chúng tôi là vô hiệu

Đến khoảng 3 h chiều tôi được đưa qua phòng của người tên Võ Thanh Sơn để làm biên bản trả tài sản, anh ta viết biên bản là tôi làm rơi trên Taxi khi đến đây và được một người trả lại. Chiếc điện thoại này đã qua tay Công An Tuyên Quang trong lần bị bắt khi đi tham dự phiên tòa người H’mông và bây giờ là Công an Tp HCM, đúng vậy điện thoại bị lục tung, mọi dữ liệu, hình ảnh, bài biết bị mất sạch, các phần mềm, tài khoản Gmail. Facebook bị đột nhập và máy bị format toàn bộ dữ liệu . Nhưng đó là món quà tôi được tặng và là tài sản lớn nhất của tôi hiện nay nên tôi đã nhận lại nó. Biên bản trả tài sản được lập nhưng anh Sơn là người yêu cầu tôi ký và viết theo yêu cầu anh ta. Tôi bác bỏ biên bản này..

Sau khi thất thĩu  ra ngoài và đón xe ôm về thì được biết mọi người đã được thả trước, Côn Bằng nằm yên ngũ ngoan trong tay mẹ. Trẻ con là đối tượng cần được bảo vệ để phát triển trong hòa bình và an toàn, thế nhưng con trẻ  tháng này đã 2 lần bị bắt giữ cùng cha mẹ tại Cao Lãnh Đồng Tháp và bây giờ tại Tp HCM Bé sụt cân và rất mệt mõi do lôi kéo xô đẩy.

Chúng tôi đang là nạn nhân của sự bạo quyền của cơ quan công quyền cùng tay sai của họ. Tôi cực lực lên tiếng tố cáo sự xâm phạm quyền tự do căn bản, hành vi xâm phạm dã man quyền con người của nhà cầm quyền. Họ  vi phạm công ước quốc tế về quyền con người một cách trắng trợn.

Sự bất tôn trong và chà đạp lên quyền con người thể hiện rõ trong từng đợt đàn áp, bố ráp của chính quyền khi có phái đoàn nước ngoài đến thăm hoặc các buổi hội thảo về nhân quyền được tổ chức  tại Việt Nam. Điều này chứng tỏ một điều là sự bất lực của nhà cầm quyền không được lòng  dân nên  dùng vũ lực để trấn áp các tiếng nói đối kháng.

Sài gòn, ngày 6/9/2014.

Huỳnh Phương Ngọc