Chúng tôi, những người đang là nạn nhân trực tiếp từ các vụ vi phạm nhân quyền trắng trợn lên tiếng phản đối cách hành xử thô bạo của chính quyền Việt Nam đối với công dân, cũng là lời kêu gọi các cơ quan nhân quyền quốc tế lên án những hành động dã man, đi ngược lại xu hướng của nhân loại văn minh.
Công an viên Võ Thanh Sơn là người đeo chiếc đồng hồ.
Defend The Defenders | 5/9/2014
Sáng nay, ngày 5/9/14, vào lúc 7h20, cô Huỳnh Phương Ngọc vừa mở cửa đi làm thì bị 2 nhân viên công an mặc sắc phục chặn lại trước nhà tại địa chỉ 305/16 Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình. Ngay sau khi cô Ngọc bị chặn, thì lập tức nhân viên công an và 2 dân phòng xô cửa xông vào nhà và không cho đóng cửa lại. Vào lúc đó, chỉ có cô Ngọc và cô Nguyệt đang đứng trước cửa, cả hai đã yêu cầu cơ quan công an xuất trình lệnh khám nhà mới cho vào nhưng cơ quan công an đã từ chối. Họ yêu cầu cả hai hợp tác trong việc khám xét nhà – kiểm tra nhân khẩu.
Trước yêu cầu phi lý của cơ quan công an, hai phụ nữ đã phản đối gay gắt hành động kiểm tra trái pháp luật và coi thường quyền tự do của công dân. Tuy nhiên, mọi sự phản kháng của hai phụ nữ đều vô hiệu.
Cùng thời điểm đó, bên ngoài căn nhà, lực lượng dân phòng, an ninh mặc thường phục, và công an mặc sắc phục phường 14, phường 15, và công an quận Tân Bình đứng vây kín các ngã đường đi qua căn nhà.
Khoảng 15 phút sau, công an yêu cầu làm việc trực tiếp với tôi – là Huỳnh Trọng Hiếu về việc điều tra nhân khẩu đang tạm trú. Tuy nhiên, tôi từ chối làm việc và yêu cầu nhân viên công an đi ra khỏi nhà. Hai bên tranh cãi to tiếng, họ yêu cầu tôi xuất trình giấy tờ tùy thân nhưng tôi từ chối.
Cũng xin nói thêm, tôi đã nhiều lần làm bản khai nhân khẩu và mang trực tiếp đến trụ sở công an phường 14, nhưng tại đây, nhân viên công an nhiều lần không giải quyết, họ viện đủ mọi lý do để không xác nhận vào bản khai của tôi. Theo đó, là các đợt kiểm tra diễn ra liên tục vào ban đêm. Và tôi cũng đã thông báo sự vụ này với nhiều cơ quan truyền thông để mọi người nhận thấy những hành vi không chính đáng của cơ quan công an.
Khoảng 20 phút sau, 7 – 8 viên công an mặc sắc xông vào yêu cầu chúng tôi đến trụ sở công an để làm việc nhưng chúng tôi không chấp hành vì không có lý do để làm việc với cơ quan công an. Chúng tôi khẳng định mình là một công dân tự do nên muốn bắt thì phải có lệnh của viện kiểm sát.
Ngay lúc đó, một viên công an hét lên: “Nếu không về thì sẽ bị cưỡng chế về đồn”. Vừa dứt lời, tên công an tóm lấy vai tôi rồi lên gối thúc mạnh vào lưng khiến tôi nằm dài xuống đất. Vừa ngã xuống thì 4 tên công an mặc sắc phục xông vào đè tôi xuống đất, kẹp cả chân tay và ghì chặt cổ khiến tôi không thở được.
Có một người mặc thường phục mà tôi biết đó là nhân viên an ninh ra lệnh: “đưa nó đi”. Vậy là 4 tên công an tóm lấy 2 tay, 2 chân tôi kéo đi lết thết trên con hẽm 305 và họ ném tôi lên xe đã đợi sẵn, trước sự chứng kiến của rất đông người đi đường.
2 trong số 4 nhân viên công an nhanh chóng nhảy lên xe khống chế không cho tôi nhúc nhích, 1 tên an ninh giả dạng côn đồ xông vào đòi đánh tôi trên xe, miệng chửi rủa và liên tục đe dọa sẽ giết tôi . Tên an ninh côn đồ này tôi đã gặp ở đồn công an quận 1 khi bị bắt vào đây vì tham gia biều tình chống Tầu cộng. Cũng chính anh ta là kẻ dọa giết tôi trong đồn công an trước mặt rất nhiều nhân viên công an mặc sắc phục. Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rất rõ khuôn mắt đằng đằng sát khí của con người đó.
Đầu tôi bị đè chặt vào thành xe được một lúc thì tôi nghe tiếng ú ớ của một phụ nữ, ngoái nhìn ra thì thấy cô Phương Ngọc đang bị một tên công an khác bịt mồm, bóp cổ, bẻ ngoặc đầu sang một bên rồi tống vào thùng xe.
Hai người chúng tôi bị đưa đi, tôi nghe Ngọc kể lại rằng vợ và con trai nhỏ của tôi đang giằng co với công an, 1 nữ công an dùng áo khoác siết cổ vợ tôi là Nguyễn Thị Ánh Ngân để lôi đi và khiến con trai tôi là bé Côn Bằng bị rơi ra ngoài. Phương Ngọc khóc trong tức tửi và lo lắng, thực sự chúng tôi rất lo lắng cho hai mẹ con cô ấy.
Hai chúng tôi bị đưa đến đồn công an phường 14, họ bắt chúng tôi ngồi trên ghế và không được đi lại, xung quanh có rất nhiều công an đứng canh giữ. Khoảng 15 phút sau, công an áp tải vợ tôi vào đồn, còn bé Côn Bằng – con trai tôi được một phụ nữ lạ mặt bồng vào. Cùng vào với vợ tôi là cô Nguyệt – một dân oan kỳ cựu – người cùng ở chung một căn nhà với chúng tôi, một người mà theo tôi biết, đã có nhiều hoạt động để bảo vệ nhân quyền. Sau khi về đến nhà, tôi mới biết rằng cô cũng bị kẹp cổ lôi lên xe khi còn đang mặc bộ váy ngủ mỏng manh.
Con trai tôi đã bị tách ra khỏi mẹ của nó, vợ tôi yêu cầu trả con lại để cô ây cho thằng bé bú sữa vì từ sáng đến giờ thằng bé chưa ăn gì nhưng nhân viên công an không cho cô ấy bồng con, họ tách vợ chồng tôi ra khỏi thằng bé chỉ mới 8 tháng tuổi.
Chúng tôi la hét phản đối, vợ tôi thực sự mất bình tĩnh, cô ấy đạp đổ mọi thứ xung quanh, vồ vập để giành lại con nhưng ở đây là đồn công an, họ khống chế chúng tôi, họ đưa tôi vào 1 phòng riêng, họ nói khi tôi vào đó thì họ sẽ trả thằng bé lại cho mẹ nó.
Cho đến bây giờ, tôi thực sự không hiểu được lý do tại sao nhân viên công an có mặt tại đây không cho con trai tôi được gần mẹ nó. Họ đã mua sữa ngoài cho thằng bé bú thay vì để nó bú mẹ, tôi không biết họ đã cho bé uống loại sữa gì. Trong lúc cãi nhau, một nữ công an đòi tát vào mặt thằng bé trước mặt tất cả mọi người đang bị câu lưu trong đồn và nhiều công an khác
Tôi bị cô lập trong một căn phòng trên lầu 1, chờ đợi gần 20 phút, tôi được lệnh chuyển đến đồn công an quận Tân Bình, nhân viên công an gọi tôi ra và họ cầm tay tôi lôi vào xe chở đi. Tất cả những người bị cưỡng chế về phường 14 đều bị tập kết về đồn công an quận Tân Bình.
Vào trong đồn, tôi gặp Bùi Thị Nhung, cũng là một thành viên đang tạm trú tại ngôi nhà số 305/16, cô Bùi Thị Nhung cũng bị công an cưỡng chế về đây khi trên người còn đang mặc đồ ngủ, cô bị lôi về đồn khi chưa kịp mặc áo ngực.
Chúng tôi bị tạm giữ tại đồn công an quận Tân Bình, mỗi người bị tách ra để làm việc tại một phòng riêng và không ai được phép rời khỏi phòng mà không được sự đồng ý của nhân viên công an phụ trách canh giữ. Mỗi lần đi vệ sinh, sẽ có một người theo dõi sát sao như hình với bóng.
Điều đặc biệt lưu ý khi chúng tôi bị tạm giữ trong đồn công an Tân Bình là phải làm việc với một tên công an với thái độ rất lưu manh tên là Võ Thanh Sơn. Tên công an này luôn miệng chửi thề và thóa mạ chúng tôi khiến cho buổi làm việc trở nên căng thẳng.
Tưởng cũng tốt để nói thêm, sáng hôm nay sẽ diễn ra buổi họp mặt các tổ chức XHDS để thảo luận về vấn đề nhân quyền tại nhà thờ Kỳ Đồng, Dòng Chúa Cứu Thế – Sài Gòn.
Đã 4 ngày liên tiếp, nhân viên an ninh liên tục theo dõi mọi hoạt động của tôi và tôi khẳng định rằng hành động theo dõi là việc làm vi phạm pháp luật nghiêm trọng, phải được chấm dứt ngay lập tức và vô điều kiện.
Chúng tôi, những người đang là nạn nhân trực tiếp từ các vụ vi phạm nhân quyền trắng trợn lên tiếng phản đối cách hành xử thô bạo của chính quyền Việt Nam đối với công dân, cũng là lời kêu gọi các cơ quan nhân quyền quốc tế lên án những hành động dã man, đi ngược lại xu hướng của nhân loại văn minh.
Sài gòn, ngày 05/9/2014.
Huỳnh Trọng Hiếu
September 6, 2014
Huỳnh Trọng Hiếu: kiểm tra nhân khẩu bắt giữ người để quấy nhiễu gia đình tôi
by Nhan Quyen • Bui Thi Nhung, Huynh Phuong Ngoc, Huynh Trong Hieu, Nguyen Thi Anh Ngan
Công an viên Võ Thanh Sơn là người đeo chiếc đồng hồ.
Defend The Defenders | 5/9/2014
Sáng nay, ngày 5/9/14, vào lúc 7h20, cô Huỳnh Phương Ngọc vừa mở cửa đi làm thì bị 2 nhân viên công an mặc sắc phục chặn lại trước nhà tại địa chỉ 305/16 Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình. Ngay sau khi cô Ngọc bị chặn, thì lập tức nhân viên công an và 2 dân phòng xô cửa xông vào nhà và không cho đóng cửa lại. Vào lúc đó, chỉ có cô Ngọc và cô Nguyệt đang đứng trước cửa, cả hai đã yêu cầu cơ quan công an xuất trình lệnh khám nhà mới cho vào nhưng cơ quan công an đã từ chối. Họ yêu cầu cả hai hợp tác trong việc khám xét nhà – kiểm tra nhân khẩu.
Trước yêu cầu phi lý của cơ quan công an, hai phụ nữ đã phản đối gay gắt hành động kiểm tra trái pháp luật và coi thường quyền tự do của công dân. Tuy nhiên, mọi sự phản kháng của hai phụ nữ đều vô hiệu.
Cùng thời điểm đó, bên ngoài căn nhà, lực lượng dân phòng, an ninh mặc thường phục, và công an mặc sắc phục phường 14, phường 15, và công an quận Tân Bình đứng vây kín các ngã đường đi qua căn nhà.
Khoảng 15 phút sau, công an yêu cầu làm việc trực tiếp với tôi – là Huỳnh Trọng Hiếu về việc điều tra nhân khẩu đang tạm trú. Tuy nhiên, tôi từ chối làm việc và yêu cầu nhân viên công an đi ra khỏi nhà. Hai bên tranh cãi to tiếng, họ yêu cầu tôi xuất trình giấy tờ tùy thân nhưng tôi từ chối.
Cũng xin nói thêm, tôi đã nhiều lần làm bản khai nhân khẩu và mang trực tiếp đến trụ sở công an phường 14, nhưng tại đây, nhân viên công an nhiều lần không giải quyết, họ viện đủ mọi lý do để không xác nhận vào bản khai của tôi. Theo đó, là các đợt kiểm tra diễn ra liên tục vào ban đêm. Và tôi cũng đã thông báo sự vụ này với nhiều cơ quan truyền thông để mọi người nhận thấy những hành vi không chính đáng của cơ quan công an.
Khoảng 20 phút sau, 7 – 8 viên công an mặc sắc xông vào yêu cầu chúng tôi đến trụ sở công an để làm việc nhưng chúng tôi không chấp hành vì không có lý do để làm việc với cơ quan công an. Chúng tôi khẳng định mình là một công dân tự do nên muốn bắt thì phải có lệnh của viện kiểm sát.
Ngay lúc đó, một viên công an hét lên: “Nếu không về thì sẽ bị cưỡng chế về đồn”. Vừa dứt lời, tên công an tóm lấy vai tôi rồi lên gối thúc mạnh vào lưng khiến tôi nằm dài xuống đất. Vừa ngã xuống thì 4 tên công an mặc sắc phục xông vào đè tôi xuống đất, kẹp cả chân tay và ghì chặt cổ khiến tôi không thở được.
Có một người mặc thường phục mà tôi biết đó là nhân viên an ninh ra lệnh: “đưa nó đi”. Vậy là 4 tên công an tóm lấy 2 tay, 2 chân tôi kéo đi lết thết trên con hẽm 305 và họ ném tôi lên xe đã đợi sẵn, trước sự chứng kiến của rất đông người đi đường.
2 trong số 4 nhân viên công an nhanh chóng nhảy lên xe khống chế không cho tôi nhúc nhích, 1 tên an ninh giả dạng côn đồ xông vào đòi đánh tôi trên xe, miệng chửi rủa và liên tục đe dọa sẽ giết tôi . Tên an ninh côn đồ này tôi đã gặp ở đồn công an quận 1 khi bị bắt vào đây vì tham gia biều tình chống Tầu cộng. Cũng chính anh ta là kẻ dọa giết tôi trong đồn công an trước mặt rất nhiều nhân viên công an mặc sắc phục. Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rất rõ khuôn mắt đằng đằng sát khí của con người đó.
Đầu tôi bị đè chặt vào thành xe được một lúc thì tôi nghe tiếng ú ớ của một phụ nữ, ngoái nhìn ra thì thấy cô Phương Ngọc đang bị một tên công an khác bịt mồm, bóp cổ, bẻ ngoặc đầu sang một bên rồi tống vào thùng xe.
Hai người chúng tôi bị đưa đi, tôi nghe Ngọc kể lại rằng vợ và con trai nhỏ của tôi đang giằng co với công an, 1 nữ công an dùng áo khoác siết cổ vợ tôi là Nguyễn Thị Ánh Ngân để lôi đi và khiến con trai tôi là bé Côn Bằng bị rơi ra ngoài. Phương Ngọc khóc trong tức tửi và lo lắng, thực sự chúng tôi rất lo lắng cho hai mẹ con cô ấy.
Hai chúng tôi bị đưa đến đồn công an phường 14, họ bắt chúng tôi ngồi trên ghế và không được đi lại, xung quanh có rất nhiều công an đứng canh giữ. Khoảng 15 phút sau, công an áp tải vợ tôi vào đồn, còn bé Côn Bằng – con trai tôi được một phụ nữ lạ mặt bồng vào. Cùng vào với vợ tôi là cô Nguyệt – một dân oan kỳ cựu – người cùng ở chung một căn nhà với chúng tôi, một người mà theo tôi biết, đã có nhiều hoạt động để bảo vệ nhân quyền. Sau khi về đến nhà, tôi mới biết rằng cô cũng bị kẹp cổ lôi lên xe khi còn đang mặc bộ váy ngủ mỏng manh.
Con trai tôi đã bị tách ra khỏi mẹ của nó, vợ tôi yêu cầu trả con lại để cô ây cho thằng bé bú sữa vì từ sáng đến giờ thằng bé chưa ăn gì nhưng nhân viên công an không cho cô ấy bồng con, họ tách vợ chồng tôi ra khỏi thằng bé chỉ mới 8 tháng tuổi.
Chúng tôi la hét phản đối, vợ tôi thực sự mất bình tĩnh, cô ấy đạp đổ mọi thứ xung quanh, vồ vập để giành lại con nhưng ở đây là đồn công an, họ khống chế chúng tôi, họ đưa tôi vào 1 phòng riêng, họ nói khi tôi vào đó thì họ sẽ trả thằng bé lại cho mẹ nó.
Cho đến bây giờ, tôi thực sự không hiểu được lý do tại sao nhân viên công an có mặt tại đây không cho con trai tôi được gần mẹ nó. Họ đã mua sữa ngoài cho thằng bé bú thay vì để nó bú mẹ, tôi không biết họ đã cho bé uống loại sữa gì. Trong lúc cãi nhau, một nữ công an đòi tát vào mặt thằng bé trước mặt tất cả mọi người đang bị câu lưu trong đồn và nhiều công an khác
Tôi bị cô lập trong một căn phòng trên lầu 1, chờ đợi gần 20 phút, tôi được lệnh chuyển đến đồn công an quận Tân Bình, nhân viên công an gọi tôi ra và họ cầm tay tôi lôi vào xe chở đi. Tất cả những người bị cưỡng chế về phường 14 đều bị tập kết về đồn công an quận Tân Bình.
Vào trong đồn, tôi gặp Bùi Thị Nhung, cũng là một thành viên đang tạm trú tại ngôi nhà số 305/16, cô Bùi Thị Nhung cũng bị công an cưỡng chế về đây khi trên người còn đang mặc đồ ngủ, cô bị lôi về đồn khi chưa kịp mặc áo ngực.
Chúng tôi bị tạm giữ tại đồn công an quận Tân Bình, mỗi người bị tách ra để làm việc tại một phòng riêng và không ai được phép rời khỏi phòng mà không được sự đồng ý của nhân viên công an phụ trách canh giữ. Mỗi lần đi vệ sinh, sẽ có một người theo dõi sát sao như hình với bóng.
Điều đặc biệt lưu ý khi chúng tôi bị tạm giữ trong đồn công an Tân Bình là phải làm việc với một tên công an với thái độ rất lưu manh tên là Võ Thanh Sơn. Tên công an này luôn miệng chửi thề và thóa mạ chúng tôi khiến cho buổi làm việc trở nên căng thẳng.
Tưởng cũng tốt để nói thêm, sáng hôm nay sẽ diễn ra buổi họp mặt các tổ chức XHDS để thảo luận về vấn đề nhân quyền tại nhà thờ Kỳ Đồng, Dòng Chúa Cứu Thế – Sài Gòn.
Đã 4 ngày liên tiếp, nhân viên an ninh liên tục theo dõi mọi hoạt động của tôi và tôi khẳng định rằng hành động theo dõi là việc làm vi phạm pháp luật nghiêm trọng, phải được chấm dứt ngay lập tức và vô điều kiện.
Chúng tôi, những người đang là nạn nhân trực tiếp từ các vụ vi phạm nhân quyền trắng trợn lên tiếng phản đối cách hành xử thô bạo của chính quyền Việt Nam đối với công dân, cũng là lời kêu gọi các cơ quan nhân quyền quốc tế lên án những hành động dã man, đi ngược lại xu hướng của nhân loại văn minh.
Sài gòn, ngày 05/9/2014.
Huỳnh Trọng Hiếu