Nhiều nhân sĩ trí thức kêu gọi Trần Huỳnh Duy Thức ngừng tuyệt thực

tran huynh duy thuc 4

Ở đây hoàn toàn không có môi trường đó thì tự sát là vô ích. Tấm thân của người chiến sĩ dân chủ quý giá vô cùng, không được hủy vốn quý ấy mà kẻ thù không phải trả giá tương xứng!
Vậy hãy dũng cảm tự thắng mình, thắng cả sự khí khái đáng quý của mình, ngưng tuyệt thực, thời cơ tốt nhất định sẽ đến!

SBTN | 31-05-2016

Trên trang facebook cá nhân Tao Vo Van cho biết, theo đề nghị của gia đình anh Trần Huỳnh Duy Thức, nhiều trí thức đã gửi thư kêu gọi anh ngừng tuyệt thực để giữ tính mạng, bảo toàn lực lượng cho cuộc tranh đấu lâu dài vì tự do, dân chủ, tiến bộ xã hội ở Việt Nam. Sau đây là một số ý kiến của các nhân sĩ, trí thức:

31/5/16

T.H.Duy Thức vô cùng quý mến !

Tôi hiểu được quyết định của anh, khí phách như anh, trong tù không có vũ khí gì ngoài tấm thân trần trụi của mình nên quyết lấy sinh mạng mình làm vũ khí ! Nhưng hãy bình tĩnh, người trí thức không thể duy cảm mà phải dùng sức mạnh của lý trí là DUY LÝ, dù phải lạnh lùng ! Duy Thức rất mạnh về Duy lý kia mà !

Quyên sinh (tự thiêu, tuyệt thực đến chết…) chỉ có hiệu quả khi có 2 điều kiện :

– hệ thống cầm quyền còn có liêm sỉ

– có đông đảo quần chúng bao quanh mình

Ở đây hoàn toàn không có môi trường đó thì tự sát là vô ích. Tấm thân của người chiến sĩ dân chủ quý giá vô cùng, không được hủy vốn quý ấy mà kẻ thù không phải trả giá tương xứng!

Vậy hãy dũng cảm tự thắng mình, thắng cả sự khí khái đáng quý của mình, ngưng tuyệt thực, thời cơ tốt nhất định sẽ đến!

Tôi xin anh! Hà Sĩ Phu.

——-

Tôi khuyên anh Trần huỳnh Duy Thức hãy nghe câc bạn hữu can ngăn , đừng tiếp tục hủy hoại sức khỏe lúc này và noi theo phương pháp đấu tranh của Nelson Mandela hoặc Aungsan Su Ky.

Phạm Gia Minh

——–

Thân Gửi Anh Thức

Tôi không được biết anh và anh cũng chẳng biết tôi. Nhưng ngay từ khi được biết anh tranh đấu, tôi đã không do dự mà ủng hộ anh. Vì nguyên tắc. Vì điều mà anh đòi hỏi cho Việt Nam, cho đồng bào là điều chính nghĩa, chính đáng và cần thiết. Vì anh kháng cự một cách hoà bình, dũng cảm và công khai, chống lại một chế độ đàn áp những công dân yêu nước, đầy tinh thần trách nhiệm, trong khi nó lại dùng bạo lực và im lặng để bao che những kẻ cướp đoạt tài nguyên quốc gia, phá huỷ môi trường và bán đứng chủ quyền độc lập cho Bắc Kinh. Anh hoàn toàn đúng : nhân dân nước nào cũng có quyền tự do chọn lựa trong một nhà nước pháp quyền mà không ai được phép đứng trên pháp luật. Lên tiếng mạnh mẽ như thế, anh chỉ đơn thuần làm nhiệm vụ công dân của mình.

Sau bao nhiêu năm tháng bị người ta cướp đoạt chỉ vì lý do tư tưởng, tôi đồng cảm với tâm tư của anh, tôi hiểu tại sao anh quyết định tuyệt thực tới cùng và tôi ủng hộ quyết định ấy. Tôi cảm thông vì chính tôi cũng đã đấu tranh như vậy suốt hai mươi ngày đêm trong ngục tối. Sau hai mươi ngày dằng dặc bất tận, thời gian như ngưng đọng, bao nhiêu ý tưởng va chạm trong đầu đến mức mất ngủ, tôi đã quyết định ngừng tuyệt thực. Mất đi mười bảy kí, thân thể suy yếu, nhưng ý chí và minh mẫn không suy suyển, thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Phải chăng tôi đã yếu hèn ? Ở chính thời điểm ấy, quả thực là tôi nghĩ như vậy, tôi rất đau buồn, gần như tủi nhục. Nhưng đối diện với một chế độ đã phô bày tất cả sự tàn bạo và có thể đi tới cùng của sự căm thù, tôi đã quyết định tiếp tục một cách khác, sau khi đã để lại được dấu ấn trong tâm tưởng người khác, và khơi dậy tinh thần đoàn kết tranh đấu. Điều quan yếu là tiếp tục chiến đấu, không ngừng nghỉ. Gần năm mươi năm qua, nhìn lại đoạn đường mà tôi đã trải qua, đồng hành với nhân dân Việt Nam, tôi không tiếc lúc đó đã quyết định như thế. Anh mất đi, thì bọn cai ngục có thể bị kẹt trong chốc lát, nhưng chúng không mong muốn gì hơn. Không, không thể để chúng hài lòng như vậy.

Cho nên, tôi chỉ xin nói với anh một điều : bất luận anh quyết định ra sao, ngừng lại hay tiếp tục, tôi sẽ hết mình tôn trọng và ủng hộ quyết định của anh. Nhưng tôi tin tưởng sâu sắc rằng cuộc đời không chỉ thu gọn vào một cuộc chiến đấu, dù cao đẹp đến đâu. Chúng ta đang bước sang một giai đoạn mà những tiền đề chuyển biến đã hiện ra rõ nét : giai đoạn kháng cự chống lại một chế độ đang bám chặt một cách vô vọng vào quá khứ đã lùi xa vào dĩ vãng. Trong thời kỳ mới này, thời kỳ của cuộc đấu tranh chính trị sáng suốt, dũng cảm và liên đới, cần có sự tham gia của mọi công dân, nhất là của những người, như anh, đã chứng tỏ rằng mình sẵn sàng hy sinh cho đất nước. Xin đừng để cho chúng tôi phải thiếu vắng anh.

Hành động của anh đã để lại dấu ấn trong lòng người. Chắc chắn nó đã thức tỉnh lương tri trong nước và ngoài nước. Anh có thể tự hào về điều đó, một bước tiến mới trên hành trình đấu tranh dài lâu mà anh còn phải tiếp tục để, cùng chúng tôi, thay đổi và làm đẹp cuộc sống.

Thân ái,

André Quyết (Nguyễn Ngọc Giao dịch)

—————————-

Tôi đồng ý ký tên vào thư đề nghị Trần Huỳnh Duy Thức ngưng tuyệt thực và đề nghị nếu được xin chuyển thêm ý kiến của tôi sau đây đến anh Thức.

Quyết định của anh Thức là một quyết định mang tính tự do cá nhân, không ai có quyền can thiệp vào. Tuy nhiên vì quyết định đó liên quan đến mục tiêu chống chế độ độc tài, xây dựng dân chủ tự do cho đất nước, tức liên quan đến mọi người, nhất là những người thân yêu, chiến hữu, quý trọng, ngưỡng mộ anh nên họ thấy cần lên tiếng đến anh.

Quyết định của anh, nếu thực hiện đến cùng, sẽ đưa đến một cái chết bi hùng, cao cả của một con người dấn thân hết mình cho lý tưởng, đồng thời cũng ghi thêm một tội ác của nhà cầm quyền độc tài toàn trị.

Về bản lĩnh và nhân cách, từ khi xuất hiện như một người đấu tranh cho đất nước, trải qua 7 năm trong chốn lao tù, anh đã chứng tỏ một bản lĩnh kiên cường, một nhân cách lớn, không đầu hàng hay thỏa hiệp. Điều này không cần chứng minh thêm nhưng về mục tiêu tranh đấu, là cái đích, lý do anh dấn thân, rõ ràng con đường đi tới còn rất xa. Trên con đường này anh cần có đồng đội, chiến hữu và đi trong đội ngũ. Đội ngũ đó cần có những người tài năng, trí tuệ và dũng khí lớn như anh.

Tại sao nhà cầm quyền kết án anh đến 16 năm tù, thời gian dài nhất so với những người cùng hoạt động đấu tranh như anh. Rõ ràng bởi vì họ thấy anh là một mối nguy lớn. Họ đã dùng “luật rừng” của họ, đưa anh vào tù một thời gian dài để hòng triệt tiêu mối nguy đó. Bây giờ nếu anh tuyệt thực đến chết, về khía cạnh này, chẳng khác nào anh đã tự mình làm thay cho họ. Dĩ nhiên cái chết của anh (nếu có) sẽ gây tiếng vang lớn, tạo nên sự thức tỉnh và chuyển mình của một số người nhưng không vì thế mà đưa ngay đến sự sụp đổ của chế độ hay chuyển hóa ngay đất nước về phía dân chủ.

Nếu nói về hiệu quả, anh sống để chiến đấu sẽ có kết quả nhiều lần hơn cái chết và cuộc chiến đẹp nhất là đi đến cùng con đường đã chọn. Việt Nam không ít những người đã tự chọn cho mình cái chết bi hùng, nhưng Việt Nam còn thiếu những “người tù thế kỷ” làm nên bước ngoặt lịch sử như Nelson Mandela của Nam Phi.

Tôi không thể thấu cảm được hết những gì anh đã chịu đựng trong 7 năm tù và sẽ tiếp tục chịu đựng trong nhiều năm nữa. Tôi chỉ biết đó là một cuộc chiến đau thương và hùng tráng nhất mà một con người có thể nếm trải. Tuy nhiên tôi không nghĩ tôi không có tư cách gì đề khuyên nhủ anh, như một số người khác đã ngại ngần. Tôi chỉ tự thấy phải nói với anh những lời gan ruột chỉ vì tôi yêu mến, ngưỡng mộ anh và tán thành “Con đường Việt Nam” mà anh đã vạch ra như một sinh lộ cho dân tộc đã chịu quá nhiều cay đắng đau thương này.

31/5/2016

Tiêu Dao Bảo Cự (Nhà văn tự do, Đà Lạt)

(Đoàn Hưng)