Buổi họp mặt Hội cờ đỏ Hà Nội bên cạnh nhà thờ giáo họ Văn Thai, xứ Song Ngọc, hạt Thuận Nghĩa hôm 29/10/2017.
RFA, 19-12-2017
Khi nói về, nghĩ về dân tộc, quốc gia, người ta nghĩ đến những người cùng chung ngôn ngữ, chung dòng máu, chung màu da, chung biên giới địa lý và chung cả những thăng trầm sử lịch. Người Việt có quá nhiều cái chung, và cái chung nào cũng nhuộm thắm màu máu và mặn chát nước mắt.
Cái chung của người Việt trải qua hàng ngàn năm nô lệ giặc Tàu, hàng trăm năm đô hộ giặc Tây, hàng chục năm nội chiến từng ngày và hàng triệu giờ li tán, điêu linh.
Cái chung của người Việt là chiếc bàn thờ của người mẹ mất chồng, mất con, trên bàn thờ không có khoảng cách ngăn chia những tấm hình, của “thằng Hai Cộng Sản” ngồi chung với tấm hình “thằng Ba Cộng Hòa”, ở giữa là ông chồng lính Khố Xanh, khói hương nghi ngút lòng mẹ. Mẹ không có ranh giới nào trong tình yêu thương dành cho chồng con của mẹ, tình yêu thương vẫn vẹn đầy như chính nước mắt mẹ đã rớt khi ôm xác chồng, tìm xác con.
Cái chung của người Việt là trong ngày Tết, ông Năm tập kết rủ thằng Tư cháu trai Việt Kiều cùng ra thắp nhang mộ gia tiên. Trước cỏ xanh vi vút và khói hương trầm kha, mọi ranh giới, biên kiến đều xóa tan theo mây khói, trả con người về với tình tự quê hương, đất nước, dòng họ, nỗi đau chiến tranh, nỗi lòng người đi kẻ ở.
Cái chung của người Việt Nam ở chỗ hàng triệu người Việt hải ngoại ứa nước mắt khi xem truyền hình, thấy bà con nơi quê hương phải gồng lưng đón từng trận mưa bão, nhà cửa tan hoang, màn trời chiếu đất. Từng đồng tích cóp, dành dụm được mang ra gửi về Việt Nam để giúp đỡ người dân vùng thiên tai. Mọi thứ vĩ tuyến Nam – Bắc đều được xóa tan trong phút chốc. Những Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị bị bão lụt, bà con Việt Kiều đã không tiếc bất kì điều gì để quyên góp, giúp đỡ, chia sẻ.
Cái chung của người Việt là nỗi đau, là mất mát, là căm phẫn trước cái ác, cái xấu, trước những ai đó đan tâm bán rẻ quốc gia, dân tộc cho ngoại bang. Và dù ở bất kì phương trời nào, đã là người Việt với nhau, người ta đều đau đớn khi biết tin biển đảo Việt Nam đã mất, người Việt đang điêu linh trước hiểm họa phương Bắc.
Đây là những cái chung mà kẻ xâm lăng luôn rất sợ, bởi cái chung này như một bức tường đồng, tường thép che chắn cho đất nước, ngăn cản bất kì kẻ ngoại bang nào muốn xâm lăng Việt Nam.
Và kẻ thù Việt Nam, khi rắp tâm biến Việt Nam thành một thứ tân thuộc địa của họ, việc đầu tiên là họ phải phá vỡ bức tường này bằng mọi giá. Li Gián! Đây là chiêu bài mà kẻ thù đang áp dụng triệt để trên đất nước Việt Nam.
Một Hội Nghị Thành Đô, khẳng định rằng đất nước đã bị bán đứng cho Trung Quốc mà người đưa tin cho đến bây giờ vẫn không rõ nguồn gốc, những người trong cuộc cũng không chứng minh được gì và những trang báo đã đưa tin về Hội Nghị Thành Đô thì lại chẳng có bất cứ một bằng chứng nào về tính xác thực của nó! Nó chỉ làm cho mọi chuyện trở nên rối rắm, xấu đi và lòng người hoang mang.
Cách hành xử đầy tính kích động, chia rẽ Nam – Bắc vẫn chưa hề thuyên giảm, thậm chí trong thời gian gần đây, khái niệm “dân Nam – dân Bắc” xuất hiện ngày càng dày đặc. Phân biệt người yêu nước và kẻ phản động cũng là một cách li gián, làm cho dân tộc Việt Nam trở thành những mảnh rời rạc, nhạt nhẽo, vô hồn.
Đặc biệt, có một chi tiết mà không hiểu sao các nhà quản lý, lãnh đạo Việt Nam vẫn không hề nhận ra (hay cố tình bỏ lơ?!), đó là các đội cờ đỏ và dư luận viên. Họ luôn là những kẻ châm ngòi nổ, khiêu khích và làm cho mọi thứ trở nên rối rắm với luận điệu “ngụy quân, ngụy quyền, kẻ thù của dân tộc, kẻ phản quốc…” ám chỉ vào giới hoạt động dân chủ, xã hội dân sự cũng như chế độ Việt Nam Cộng Hòa.
Bởi nếu như không có họ đào bới, la hét, làm cho to chuyện thì mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, thậm chí êm đẹp hơn, không có tính mâu thuẫn. Nhưng những cú chọc khoáy của các dư luận viên cũng như lời lẽ hằn học của họ đã khiến cho mọi chuyện trở nên dữ dội và căng thẳng hơn. Vô hình trung, mọi chuyện trở thành đối lập, tạo ra một ranh giới quá lớn giữa người Việt trẻ với nhau.
Tất cả những gì có tính khích bác, tạo mâu thuẫn, hằn học và cay cú đều dẫn đến tình trạng đất nước càng lúc càng suy yếu bởi lòng người phân li. Tôi không tin rằng những người lãnh đạo Cộng sản đã nghĩ ra trò này, bởi ở cấp trung ương, họ không đủ thời giờ và dài tay để thành lập ra những đội cờ đỏ, dư luận viên suốt ngày đi gây sự với giới hoạt động dân chủ và tạo ra hình ảnh xấu xí, thô thiển cho đất nước như vậy!
Rõ ràng, đã có một bàn tay gián điệp nào đó nhúng vào, thành lập nên đội cờ đỏ, đội dư luận viên để phục vụ cho mục đích li gián của họ. Bởi giả sử đảng Cộng sản không chấp nhận giới hoạt động xã hội dân sự thì với hệ thống an ninh của họ cũng đủ sức để đàn áp, bắt bớ, nhốt tù… Hà cớ gì họ phải thành lập thêm một đội cờ đỏ hay dư luận viên để đưa ra công luận quốc tế hình ảnh những kẻ gây gỗ, chửi mắng, hồ đồ nhân danh đảng Cộng sản?!
Tất cả các hoạt động của hội cờ đỏ và dư luận viên đều đi đến mục đích làm cho đất nước, dân tộc trở nên phân li, căng thẳng và cừu thù. Bàn tay nào đã làm điều này?
Gần đây nhất, tại Bình Dương, xuất hiện một kẻ đòi cầm cọc tiền “ném vào mặt dân miền Nam!”. Tôi nghĩ, ngành an ninh Việt Nam phải làm cho tới nơi tới chốn chuyện này, tìm cho rõ nhân thân cũng như các hoạt động của kẻ đòi ném tiền. Bởi với hành động trên, theo luật hiện hành thì kẻ đó chỉ bị phạt hành chính, nộp tiền rồi ra về. Nhưng thực ra đó là hành động của kẻ gián điệp hoặc chí ít nó cũng là hệ quả của sự nhồi sọ do các gián điệp thực hiện.
Hành vi tưởng đơn giản, có tính quá khích này có thể châm ngòi nổ cho những hiềm khích, phân biệt không đáng có giữa Nam – Bắc, giữa Cộng Hòa – Cộng sản và nhiều mối nguy phân rẽ, li gián khác. Bởi sau sự xúc phạm của người đòi ném tiền vào mặt dân miền Nam sẽ là hàng loạt những nhận xét đầy cay cú về dân miền Bắc.
Điều này chẳng biết sẽ đi đến đâu nhưng rõ ràng nó làm cho dân tộc Việt Nam đã nhược tiểu càng thêm yếu đuối, mối nguy nội chiến trong tâm hồn người dân miền Nam – miền Bắc có vẻ như đang đến gần! Và kẻ thù rắp tâm xâm lược Việt Nam chỉ mong mỏi có ngần ấy, bởi đây là thời cơ tốt nhất cho họ!
Hơn bao giờ hết, đến lúc này, tất cả người Việt cần phải rũ bỏ khái niệm Nam – Bắc, rũ bỏ phân biệt Cộng Sản – Cộng Hòa, rũ bỏ luận điệu chia cách Việt Kiều – Việt Cộng. Và thêm nữa, phải giải tán ngay cái hội cờ đỏ, dư luận viên chỉ suốt ngày gây căng thẳng, khích bác, đẩy người khác vào chỗ thù địch, gây tốn kém nặng nề cho ngân sách nhà nước, tài sản quốc dân.
Bởi, đã đến lúc chúng ta bắt tay bảo vệ, xây dựng và phát triển đất nước. Mọi ý định li gián dân tộc đều làm cho đất nước thêm nghèo nàn, lạc hậu về cả vật chất và tinh thần. Chúng ta hãy nghĩ đến tương lai đất nước, hãy nghĩ đến con em chúng ta, hãy nghĩ đến nỗi đau của con cháu của chúng ta vì những hậu quả do lòng ích kỉ, tính tự mãn và tinh thần thù thắng của chúng ta để lại.
Chúng ta đừng bao giờ mạnh miệng nói mình yêu nước, yêu dân tộc khi chưa biết tha thứ, chưa biết yêu thương, chưa biết trắc ẩn và chưa thấy được hậu quả của lòng ích kỉ chúng ta để lại cho con cháu chúng ta lớn chừng nào, nguy hại chừng nào!
Vì chúng ta là người Việt Nam, đã trải qua biết bao đau thương sử lịch, nên chúng ta cần tựa lưng vào nhau, trao cho nhau hơi ấm đồng loại, trao cho nhau lòng cảm thông, trao cho nhau mối lân mẫn tình người và trao cho nhau sức mạnh kết nối tương lai, để làm gì ư? Để tặng tương lai tốt đẹp cho con cháu chúng ta như một thứ hồi môn đáng kính!
* Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á Châu Tự Do
December 20, 2017
Chúng ta đang rơi vào bẫy li gián!
by Nhan Quyen • [Human Rights]
Buổi họp mặt Hội cờ đỏ Hà Nội bên cạnh nhà thờ giáo họ Văn Thai, xứ Song Ngọc, hạt Thuận Nghĩa hôm 29/10/2017.
RFA, 19-12-2017
Khi nói về, nghĩ về dân tộc, quốc gia, người ta nghĩ đến những người cùng chung ngôn ngữ, chung dòng máu, chung màu da, chung biên giới địa lý và chung cả những thăng trầm sử lịch. Người Việt có quá nhiều cái chung, và cái chung nào cũng nhuộm thắm màu máu và mặn chát nước mắt.
Cái chung của người Việt trải qua hàng ngàn năm nô lệ giặc Tàu, hàng trăm năm đô hộ giặc Tây, hàng chục năm nội chiến từng ngày và hàng triệu giờ li tán, điêu linh.
Cái chung của người Việt là chiếc bàn thờ của người mẹ mất chồng, mất con, trên bàn thờ không có khoảng cách ngăn chia những tấm hình, của “thằng Hai Cộng Sản” ngồi chung với tấm hình “thằng Ba Cộng Hòa”, ở giữa là ông chồng lính Khố Xanh, khói hương nghi ngút lòng mẹ. Mẹ không có ranh giới nào trong tình yêu thương dành cho chồng con của mẹ, tình yêu thương vẫn vẹn đầy như chính nước mắt mẹ đã rớt khi ôm xác chồng, tìm xác con.
Cái chung của người Việt là trong ngày Tết, ông Năm tập kết rủ thằng Tư cháu trai Việt Kiều cùng ra thắp nhang mộ gia tiên. Trước cỏ xanh vi vút và khói hương trầm kha, mọi ranh giới, biên kiến đều xóa tan theo mây khói, trả con người về với tình tự quê hương, đất nước, dòng họ, nỗi đau chiến tranh, nỗi lòng người đi kẻ ở.
Cái chung của người Việt Nam ở chỗ hàng triệu người Việt hải ngoại ứa nước mắt khi xem truyền hình, thấy bà con nơi quê hương phải gồng lưng đón từng trận mưa bão, nhà cửa tan hoang, màn trời chiếu đất. Từng đồng tích cóp, dành dụm được mang ra gửi về Việt Nam để giúp đỡ người dân vùng thiên tai. Mọi thứ vĩ tuyến Nam – Bắc đều được xóa tan trong phút chốc. Những Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị bị bão lụt, bà con Việt Kiều đã không tiếc bất kì điều gì để quyên góp, giúp đỡ, chia sẻ.
Cái chung của người Việt là nỗi đau, là mất mát, là căm phẫn trước cái ác, cái xấu, trước những ai đó đan tâm bán rẻ quốc gia, dân tộc cho ngoại bang. Và dù ở bất kì phương trời nào, đã là người Việt với nhau, người ta đều đau đớn khi biết tin biển đảo Việt Nam đã mất, người Việt đang điêu linh trước hiểm họa phương Bắc.
Đây là những cái chung mà kẻ xâm lăng luôn rất sợ, bởi cái chung này như một bức tường đồng, tường thép che chắn cho đất nước, ngăn cản bất kì kẻ ngoại bang nào muốn xâm lăng Việt Nam.
Và kẻ thù Việt Nam, khi rắp tâm biến Việt Nam thành một thứ tân thuộc địa của họ, việc đầu tiên là họ phải phá vỡ bức tường này bằng mọi giá. Li Gián! Đây là chiêu bài mà kẻ thù đang áp dụng triệt để trên đất nước Việt Nam.
Một Hội Nghị Thành Đô, khẳng định rằng đất nước đã bị bán đứng cho Trung Quốc mà người đưa tin cho đến bây giờ vẫn không rõ nguồn gốc, những người trong cuộc cũng không chứng minh được gì và những trang báo đã đưa tin về Hội Nghị Thành Đô thì lại chẳng có bất cứ một bằng chứng nào về tính xác thực của nó! Nó chỉ làm cho mọi chuyện trở nên rối rắm, xấu đi và lòng người hoang mang.
Cách hành xử đầy tính kích động, chia rẽ Nam – Bắc vẫn chưa hề thuyên giảm, thậm chí trong thời gian gần đây, khái niệm “dân Nam – dân Bắc” xuất hiện ngày càng dày đặc. Phân biệt người yêu nước và kẻ phản động cũng là một cách li gián, làm cho dân tộc Việt Nam trở thành những mảnh rời rạc, nhạt nhẽo, vô hồn.
Đặc biệt, có một chi tiết mà không hiểu sao các nhà quản lý, lãnh đạo Việt Nam vẫn không hề nhận ra (hay cố tình bỏ lơ?!), đó là các đội cờ đỏ và dư luận viên. Họ luôn là những kẻ châm ngòi nổ, khiêu khích và làm cho mọi thứ trở nên rối rắm với luận điệu “ngụy quân, ngụy quyền, kẻ thù của dân tộc, kẻ phản quốc…” ám chỉ vào giới hoạt động dân chủ, xã hội dân sự cũng như chế độ Việt Nam Cộng Hòa.
Bởi nếu như không có họ đào bới, la hét, làm cho to chuyện thì mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, thậm chí êm đẹp hơn, không có tính mâu thuẫn. Nhưng những cú chọc khoáy của các dư luận viên cũng như lời lẽ hằn học của họ đã khiến cho mọi chuyện trở nên dữ dội và căng thẳng hơn. Vô hình trung, mọi chuyện trở thành đối lập, tạo ra một ranh giới quá lớn giữa người Việt trẻ với nhau.
Tất cả những gì có tính khích bác, tạo mâu thuẫn, hằn học và cay cú đều dẫn đến tình trạng đất nước càng lúc càng suy yếu bởi lòng người phân li. Tôi không tin rằng những người lãnh đạo Cộng sản đã nghĩ ra trò này, bởi ở cấp trung ương, họ không đủ thời giờ và dài tay để thành lập ra những đội cờ đỏ, dư luận viên suốt ngày đi gây sự với giới hoạt động dân chủ và tạo ra hình ảnh xấu xí, thô thiển cho đất nước như vậy!
Rõ ràng, đã có một bàn tay gián điệp nào đó nhúng vào, thành lập nên đội cờ đỏ, đội dư luận viên để phục vụ cho mục đích li gián của họ. Bởi giả sử đảng Cộng sản không chấp nhận giới hoạt động xã hội dân sự thì với hệ thống an ninh của họ cũng đủ sức để đàn áp, bắt bớ, nhốt tù… Hà cớ gì họ phải thành lập thêm một đội cờ đỏ hay dư luận viên để đưa ra công luận quốc tế hình ảnh những kẻ gây gỗ, chửi mắng, hồ đồ nhân danh đảng Cộng sản?!
Tất cả các hoạt động của hội cờ đỏ và dư luận viên đều đi đến mục đích làm cho đất nước, dân tộc trở nên phân li, căng thẳng và cừu thù. Bàn tay nào đã làm điều này?
Gần đây nhất, tại Bình Dương, xuất hiện một kẻ đòi cầm cọc tiền “ném vào mặt dân miền Nam!”. Tôi nghĩ, ngành an ninh Việt Nam phải làm cho tới nơi tới chốn chuyện này, tìm cho rõ nhân thân cũng như các hoạt động của kẻ đòi ném tiền. Bởi với hành động trên, theo luật hiện hành thì kẻ đó chỉ bị phạt hành chính, nộp tiền rồi ra về. Nhưng thực ra đó là hành động của kẻ gián điệp hoặc chí ít nó cũng là hệ quả của sự nhồi sọ do các gián điệp thực hiện.
Hành vi tưởng đơn giản, có tính quá khích này có thể châm ngòi nổ cho những hiềm khích, phân biệt không đáng có giữa Nam – Bắc, giữa Cộng Hòa – Cộng sản và nhiều mối nguy phân rẽ, li gián khác. Bởi sau sự xúc phạm của người đòi ném tiền vào mặt dân miền Nam sẽ là hàng loạt những nhận xét đầy cay cú về dân miền Bắc.
Điều này chẳng biết sẽ đi đến đâu nhưng rõ ràng nó làm cho dân tộc Việt Nam đã nhược tiểu càng thêm yếu đuối, mối nguy nội chiến trong tâm hồn người dân miền Nam – miền Bắc có vẻ như đang đến gần! Và kẻ thù rắp tâm xâm lược Việt Nam chỉ mong mỏi có ngần ấy, bởi đây là thời cơ tốt nhất cho họ!
Hơn bao giờ hết, đến lúc này, tất cả người Việt cần phải rũ bỏ khái niệm Nam – Bắc, rũ bỏ phân biệt Cộng Sản – Cộng Hòa, rũ bỏ luận điệu chia cách Việt Kiều – Việt Cộng. Và thêm nữa, phải giải tán ngay cái hội cờ đỏ, dư luận viên chỉ suốt ngày gây căng thẳng, khích bác, đẩy người khác vào chỗ thù địch, gây tốn kém nặng nề cho ngân sách nhà nước, tài sản quốc dân.
Bởi, đã đến lúc chúng ta bắt tay bảo vệ, xây dựng và phát triển đất nước. Mọi ý định li gián dân tộc đều làm cho đất nước thêm nghèo nàn, lạc hậu về cả vật chất và tinh thần. Chúng ta hãy nghĩ đến tương lai đất nước, hãy nghĩ đến con em chúng ta, hãy nghĩ đến nỗi đau của con cháu của chúng ta vì những hậu quả do lòng ích kỉ, tính tự mãn và tinh thần thù thắng của chúng ta để lại.
Chúng ta đừng bao giờ mạnh miệng nói mình yêu nước, yêu dân tộc khi chưa biết tha thứ, chưa biết yêu thương, chưa biết trắc ẩn và chưa thấy được hậu quả của lòng ích kỉ chúng ta để lại cho con cháu chúng ta lớn chừng nào, nguy hại chừng nào!
Vì chúng ta là người Việt Nam, đã trải qua biết bao đau thương sử lịch, nên chúng ta cần tựa lưng vào nhau, trao cho nhau hơi ấm đồng loại, trao cho nhau lòng cảm thông, trao cho nhau mối lân mẫn tình người và trao cho nhau sức mạnh kết nối tương lai, để làm gì ư? Để tặng tương lai tốt đẹp cho con cháu chúng ta như một thứ hồi môn đáng kính!
* Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á Châu Tự Do